Lâm Hạ Cẩm nắm chặt cây rìu trong tay, lòng bàn tay bắt đầu ướt mồ hôi. Tân Lê cũng không khá hơn, bàn tay cầm dao run lẩy bẩy.
“Không sao đâu, tiếng đó từ trong thang máy. Tang thi bị kẹt ở bên trong, không ra được.” Lâm Hạ Cẩm cẩn thận lắng tai nghe, xác định nơi xuất phát của tiếng gầm.
Lúc này, cả hai mới thả lỏng đôi chút.
Có vẻ những con tang thi này đã bị nhốt trong thang máy một thời gian dài mà vẫn chưa chết. Sức sống của chúng thật sự khủng khiếp.
Lâm Hạ Cẩm chỉ tay về phía cầu thang bên cạnh, ra hiệu đi lối đó. Thang máy có tang thi, biết đâu trong tòa nhà này cũng còn tang thi khác.
Những con tang thi này chỉ có thể chết khi bị chặt đầu. Thậm chí, ngay cả khi đầu đã rời khỏi thân, cơ thể chúng vẫn có thể hoạt động thêm một thời gian ngắn.
Hội trường trên tầng ba im ắng lạ thường. Dù không thấy tang thi nào nhưng Lâm Hạ Cẩm vẫn không dám lơ là, tay giữ chắc rìu cứu nạn.
“Phòng hóa trang ở phía sau!” Tân Lê nói, chỉ tay về phía đó, không dám đi một mình.
Giờ đây, ở bất cứ đâu cũng có thể xuất hiện tang thi.
Cả hai cẩn thận tiến vào phòng hóa trang. Phía trước là phòng trang điểm, bên trong có một căn phòng nhỏ dùng để thay đồ.
Quả nhiên, phòng thay đồ có một dãy quần áo.
“Quần áo sạch!” Tân Lê reo lên, vui mừng chạy tới tìm bộ nào có thể mặc được.
Lâm Hạ Cẩm cũng muốn thay quần áo nhưng vì vừa rồi ăn và uống quá nhiều, cô đành phải ngượng ngùng nói: “Cậu này, tôi vào nhà vệ sinh chút.”
Phòng hóa trang có một nhà vệ sinh nhỏ bên cạnh.
“Cứ đi đi, giờ còn để ý mấy chuyện đó làm gì?” Tân Lê nhăn mặt nói.
Không phải do Lâm Hạ Cẩm cầu kỳ, cô chỉ cảm thấy ngại nếu có người ở gần lúc mình đang giải quyết.
Dù ngoài kia đầy tang thi, nhưng chỉ mới nửa tháng, chẳng lẽ nền nếp duy trì bao năm lại có thể quên ngay chỉ trong vài ngày?
“Đi nhanh rồi về.” Tân Lê nói, cau mày xua tay rồi tiếp tục chăm chú chọn lựa quần áo.
Lâm Hạ Cẩm bước vào nhà vệ sinh. Thỉnh thoảng nghe tiếng động ‘cộc cộc’ từ bên cạnh, cô nghĩ chắc là do gió thổi cánh cửa va đập. Ngoài kia trời âm u, gió thổi mạnh, báo hiệu sắp mưa.
Sau khi giải quyết xong, lòng hiếu kỳ khiến Lâm Hạ Cẩm mở cửa buồng bên cạnh ra xem. Một con tang thi chỉ còn nửa thân đang dùng đầu đập vào cánh cửa.
Cô cố nén tiếng hét, gắng sức nuốt chặt âm thanh kẹt lại trong cổ họng.