Cô tháo mảnh vải che miệng ra, hít thở thật sâu.
Khoai tây chiên, bánh phồng tôm, sô-cô-la… đủ năng lượng nhưng không làm no bụng.
Hai người ăn khá nhiều, rác từ vỏ bánh kẹo vương vãi khắp sàn.
Lâm Hạ Cẩm uống một hơi hết chai nước khoáng mới cảm thấy khá hơn.
Sau khi đã no bụng, hai người ngồi dựa vào ghế trong phòng thu. Một mùi hôi khó chịu bỗng tràn vào mũi Lâm Hạ Cẩm khiến cô nhăn mặt. Đó là mùi từ quần áo dính máu tang thi của cô. Trước đó quá căng thẳng lại cộng thêm đói bụng nên cô không để ý tới chuyện này.
Không chỉ Lâm Hạ Cẩm mà Tân Lê cũng vậy.
“Không thể chịu nổi mùi này nữa rồi! Trước đây, mỗi ngày tôi còn thay quần áo một lần, giờ đã mười ngày rồi còn chưa thay!” Tân Lê nhăn nhó, nói.
“Tôi nhớ trên tầng ba có phòng hóa trang, chắc chắn có quần áo sạch ở đó.” Cô ta gợi ý.
Lâm Hạ Cẩm cau mày. Không chỉ Tân Lê, cô cũng đã bảy, tám ngày không thay đồ. Trước giờ chỉ lo tìm đồ ăn, nước uống, chẳng nghĩ đến chuyện thay quần áo.
Dù sao hiện tại bọn họ cũng đang ở trong tòa nhà này, thay được thì thay đi.
Quần áo mặc quá lâu bốc mùi vô cùng khó chịu nên hai cô gái nhanh chóng đưa ra quyết định. Nhất là Lâm Hạ Cẩm, chiếc áo trên người cô trông tơi tả chẳng khác gì một người ăn xin.
Phần áo sau lưng cô thậm chí đã rách nát đến mức lộ cả nội y.
May mắn là giờ chẳng còn ai sống sót, chỉ còn lại một lũ tang thi chỉ biết rít gào.
Vào hiện tại, chỉ cần có thể sống sót qua từng ngày đã là điều may mắn. Những chuyện khác, Lâm Hạ Cẩm thật sự không còn hơi sức quan tâm nữa.
Tầng ba là một hội trường lớn, đây là nơi tổ chức các buổi hoạt động sinh viên hoặc thi đấu nghệ thuật giữa các khoa.
Ở đây có không gian khá rộng, sức chứa có thể lên đến gần bảy nghìn người.
Lâm Hạ Cẩm và Tân Lê nghỉ ngơi một lúc, sau đó rón rén dọn dẹp bàn ghế chắn trước cửa.
Cả hai áp sát người vào khe cửa, nhìn ra ngoài. Không nghe thấy tiếng gầm của tang thi, cũng không có tiếng bước chân nào.
“Không có tang thi.” Tân Lê nói, thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta từ từ mở cửa phòng, còn Lâm Hạ Cẩm thì cầm chắc chiếc rìu cứu nạn. Nếu tang thi lao vào, cô sẽ chém ngay lập tức.
May mắn thay, hành lang không có tiếng động nào.
Bỗng một tiếng gầm chói tai của tang thi vang lên.
Cả Lâm Hạ Cẩm và Tân Lê lập tức cảnh giác, dỏng tai lắng nghe những tiếng gầm nối tiếp nhau. Lồng ngực cả hai thắt chặt lại.