Đúng như dự đoán, dưới ánh nắng chiếu rọi, Lâm Hạ Cẩm phát hiện một viên tinh thạch màu xanh.
Mặc dù viên này có màu sắc hơi khác so với lần trước nhưng Lâm Hạ Cẩm vẫn nhanh chóng đưa nó vào không gian của mình, đến cả việc lau chùi cũng không tính làm.
Tân Lê đang nghiêng đầu sang một bên mải nôn ọe nên không để ý đến hành động của Lâm Hạ Cẩm.
Khi cảm thấy đỡ hơn, cô ta quay lại thì thấy Lâm Hạ Cẩm vẫn đang tiếp tục đào bới trong đầu những con tang thi khác.
Cô ta chưa từng nghĩ Lâm Hạ Cẩm lại có một khía cạnh bạo lực và máu me đến thế.
Lâm Hạ Cẩm tiếp tục bổ đầu hai con tang thi còn lại nhưng lần này không tìm thấy viên tinh thạch nào.
Lúc này cô mới hiểu rằng không phải trong đầu tang thi nào cũng có tinh thạch.
“Hạ Cẩm, cậu đang làm gì vậy? Sao mà ghê quá thế... Nhanh đi thôi, một lát nữa tang thi lại kéo đến đấy!” Tân Lê nhìn cảnh tượng đầy máu và não tràn lan trên nền xi măng, vừa kinh hãi vừa ghê tởm.
“Ọe...” Cô ta không kìm được mà nôn thêm lần nữa.
Lâm Hạ Cẩm gật đầu, sau đó cùng cô ta tiến về phía tòa nhà truyền thông.
Đây là nơi được trường học sử dụng để chiếu phim, phát thanh và thu âm.
Tòa nhà có hai cánh cửa kính lớn, ngay trước cửa là xác của một con tang thi. Cả hai có thể thấy rõ bên trong sạch sẽ, không có dấu hiệu của tang thi qua lớp cửa kính.
“Nhìn kìa, có cả máy bán hàng tự động!” Tân Lê chỉ về phía trước.
Cả hai đói đến cồn cào, bụng đồng loạt kêu lên những âm thanh ‘rột rột’.
Cảm giác đói rõ ràng đến mức không thể chịu được. Trước đây, Lâm Hạ Cẩm thường kiểm soát cân nặng bằng cách ăn rất ít, mỗi ngày chỉ ăn rau luộc. Nhưng bây giờ, áp lực tinh thần quá lớn khiến cơ thể cô rất cần nạp thêm năng lượng.
Dù đây là lần đầu mang thai nhưng Lâm Hạ Cẩm cũng biết một số điều cơ bản: giai đoạn đầu thường kèm theo triệu chứng ốm nghén, khẩu phần ăn cũng không nhiều.
“Đi thôi!” Lâm Hạ Cẩm đói đến mức hoa mắt. Nếu không phải là sợ bại lộ năng lực không gian của mình thì có lẽ cô đã lấy ngay hai gói mì ăn liền trong không gian ra ăn rồi.
Cả hai chạy nhanh vào tòa nhà truyền thông.
“Vui lòng quẹt thẻ, vui lòng quẹt thẻ.” Một giọng nói vang lên từ máy quét ở cửa.
Cả hai quên mất rằng để vào tòa nhà này cần phải dùng thẻ sinh viên.
Ở đằng xa, những con tang thi nghe thấy tiếng máy móc nên bắt đầu di chuyển về phía hai người, miệng phát ra tiếng gầm gừ đáng sợ.