Cứ thế hai người trong mộ nói chuyện phiếm vài câu, Lâm Hạ Cẩm nhìn thời gian trên máy tính xách tay đã gần sáng...
“Anh không về sao?” Lâm Hạ Cẩm hỏi.
“Anh sợ em sợ.” Tiêu Nặc trầm giọng nói.
Sợ? Có gì mà sợ chứ, xác sống cô cũng chém không ít rồi, ở phòng tối cũng bị nhốt hai ngày...
Chỗ này coi như là nơi khá yên tĩnh rồi, đợi Tiêu Nặc đi, cô sẽ lấy quần áo từ không gian ra mặc, lấy đồ ăn ra, ăn uống một chút...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây