Chỉ tiếc là bây giờ không có chỗ để tích trữ đồ!
“Căn tin phía Tây ở xa chỗ của chúng ta quá. Chúng ta đến phòng nghe nhìn của trường đi. Ở đó có tủ chứa đồ, bên trong có rất nhiều mì gói để ăn vặt.” Tân Lê nói.
“Được, chúng ta đợi trời sáng rồi đi.” Lâm Hạ Cẩm gật đầu. Phòng nghe nhìn chỉ cách chỗ họ một con đường, nó nằm ngay sau tòa nhà dạy học.
Sau khi bị Tân Lê đánh thức, Lâm Hạ Cẩm cũng không ngủ lại được. Cô thấy Tân Lê đang dựa vào tường, mắt nhắm lại…
Lâm Hạ Cẩm nhìn chiếc ba lô mà Tân Lê đeo phía trước, bên trong có điện thoại của cô ta. Nếu như cô cũng có điện thoại kết nối toàn cầu thì cô hoàn toàn có thể gọi cho anh trai bất cứ lúc nào…
Lâm Hạ Cẩm cũng chỉ nghĩ đến chuyện này trong giây lát rồi thôi…
Cô đưa ý thức vào không gian của mình, nhìn thấy trong tủ lạnh chẳng có gì, chỉ còn lại hai gói mì ăn liền.
Mảnh đất nhỏ trong không gian chỉ lớn bằng một ngón tay, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Nếu như muốn không gian thay đổi, vậy thì tinh thạch trong đầu tang thi chính là thứ quan trọng nhất.
Tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào. Tang thi gào thét suốt đêm, cả nửa tháng nay chẳng ai có thể ngủ ngon giấc.
Đừng nói chi đến việc tắm rửa hay thay đồ. Da dẻ của Tân Lê vốn đã không đẹp, bây giờ còn thâm hơn nhiều.
Làn da của Lâm Hạ Cẩm khá săn chắc. Tuy đã nhiều ngày không nghỉ ngơi, nhưng ngoài quầng thâm trên mắt thì ngay cả một nốt mụn cũng không có.
Điều này khiến Tân Lê vừa ghen tị vừa đố kỵ…
Vấn đề cơ địa của mỗi người là thứ không thể thay đổi. Có người bẩm sinh đã có nước da trắng, lại có người dù làm đủ mọi cách chống nắng nhưng da vẫn đen như thường…
Lâm Hạ Cẩm chính là người sinh ra đã trắng trẻo…
“Đi thôi!” Tân Lê nói. Hai người chuẩn bị xong mọi thứ rồi mới ra ngoài, cẩn thận dời mấy cái bàn dùng để chặn cửa đêm qua ra.
Họ nhẹ nhàng mở cửa. Lâm Hạ Cẩm cầm dao trong tay. Đúng lúc này, cô nhìn thấy bên cạnh có một chiếc rìu cứu nạn màu đỏ.
Ánh mắt Lâm Hạ Cẩm sáng lên. Tuy con dao trong tay cô khá nhẹ, nhưng khi chém vào người tang thi thì phải dùng rất nhiều lực. Hơn nữa lưỡi dao lại khá mỏng.
Nếu để giải quyết một hai con tang thi thì không thành vấn đề. Thế nhưng để giải quyết nhiều con cùng lúc thì e là con dao này sẽ không trụ được lâu.
Bây giờ Lâm Hạ Cẩm lại nhìn thấy rìu cứu nạn, cô cảm thấy rất thuận lợi.
Lâm Hạ Cẩm đưa con dao của mình cho Tân Lê rồi chỉ vào chiếc rìu cứu nạn bên cạnh.