Thật ra Lâm Hạ Cẩm cũng không hy vọng gì nhiều, hy vọng lớn nhất vẫn là phải dựa vào chính mình.
Cô nghĩ tới sự thay đổi của không gian. Có lẽ tinh thể trong não của lũ tang thi chính là một điểm đột phá.
Vả lại, điều mà Tân Lê nói quả là một vấn đề. Nếu cứ ở lại mãi trong trường, cô cũng không có cách nào sinh con ở đây được.
Nhất định phải tìm được nơi an toàn trước khi sinh!
Tất cả những việc này đều là những hồi chuông cảnh báo đối với Lâm Hạ Cẩm. Mục tiêu duy nhất bây giờ chính là phải sống sót.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lâm Hạ Cẩm sáng bừng lên. Tuy không biết đứa bé trong bụng là của ai.
Nhưng vì đứa bé, vì sinh mạng nhỏ bé vừa tồn tại này, nhất định cô sẽ không bỏ cuộc, mặc dù bên ngoài là lũ tang thi đáng sợ.
Ngược lại, điều này càng khơi dậy ý chí sinh tồn của cô.
‘Ùng ục…’ Tân Lê ngượng ngùng sờ bụng.
Hai tiếng ùng ục vang lên trong phòng học yên tĩnh…
“Cậu cũng chưa ăn gì à?” Tân Lê hỏi. Cô ta vẫn luôn trốn trong tòa nhà dạy học và sống qua ngày bằng đồ ăn vặt trong ngăn kéo.
Lâm Hạ Cẩm không biết nói sao. Thật ra cô đã ăn cơm rồi, ăn đến nỗi no căng cả bụng nhưng không ngờ nửa đêm lại thấy đói.
Bây giờ cô cũng chẳng biết phải giải thích thế nào, chỉ đành gật đầu cho qua chuyện.
“Tôi đã ăn hết đồ ăn vặt mà mấy học sinh để lại ở trong tòa nhà dạy học rồi, phòng chứa nước cũng không có nước. Nếu cậu khát, tôi có thể tạo ra nước cho cậu uống.”
Tân Lê vừa nói vừa ngưng tụ hơi nước trong tay, tạo ra một quả cầu nước nhỏ.
Tuy quả cầu nước nhỏ này không thể đánh chết được tang thi, nhưng ngưng tụ để giải khát thì là chuyện nhỏ.
Ánh mắt của Lâm Hạ Cẩm rất bình thản, ngay cả tâm trạng cũng không bị dao động quá nhiều. Điều đó là vì dị năng của cô là không gian.
Ánh mắt bình thản của cô khiến Tân Lê cảm thấy ghen tị. Lâm Hạ Cẩm vừa học giỏi lại vừa xinh đẹp.
Từ xưa đến giờ chỉ có người khác ghen tị với cô, nhưng giờ đây cô ta đã có dị năng trước Lâm Hạ Cẩm.
Bây giờ Lâm Hạ Cẩm không có gì trong tay, chắc chắn trong lòng đang ghen tị muốn chết. Nghĩ đến đây cô ta cũng thấy đắc ý một chút.
Nhưng Tân Lê không thể hiện ra ngoài, trái lại còn an ủi Lâm Hạ Cẩm: “Biết đâu được mấy ngày nữa cậu cũng sẽ thức tỉnh được dị năng.”
Lâm Hạ Cẩm chỉ có thể giả vờ buồn bã gật đầu…
Dị năng không gian của cô bây giờ còn tốt hơn nhiều so với dị năng chỉ có thể tạo ra một quả cầu nước nhỏ của cô ta. Ít ra không gian của cô cũng rộng tận hai mươi mét vuông.