Điều này khiến Lâm Hạ Cẩm ngẩn ngơ. Không gian của cô luôn mông lung, chỉ có một cái tủ lạnh. Giờ đây ở một góc xuất hiện một đống đất, dù chỉ bằng bàn tay nhưng vẫn rất kỳ diệu.
Chẳng lẽ thứ trong đầu con tang thi là thứ tốt?
Màu vàng, đặt vào không gian của cô có thể tạo ra đất.
Grào grào…
Tiếng gầm rú của tang thi vang lên từ bên ngoài, Lâm Hạ Cẩm không kịp suy nghĩ nhiều, vừa đi vừa nghĩ nếu lần sau gặp tang thi đơn độc thì đào thứ trong đầu chúng ra xem thử là biết.
Lúc này, Lâm Hạ Cẩm không còn cảm thấy ghê tởm khi nhìn vào đầu tang thi nữa, ngược lại còn có cảm giác háo hức. Biết đâu tìm được loại tinh thạch màu vàng kia, có thể khiến đất đai trong không gian của cô được mở rộng.
Lâm Hạ Cẩm lại gặp hai con tang thi, cả hai đều bị cô chặt đầu. Lâm Hạ Cẩm định đào xem có tinh thạch không thì tiếng gào của tang thi phía sau ngày càng gần.
Không còn cách nào khác, Lâm Hạ Cẩm đành chạy vào lớp học, muốn trốn thì bị ai đó túm lấy, bịt miệng lại.
Nhìn thấy là ai, tay Lâm Hạ Cẩm định phản kháng mới dừng lại. Trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên, chính là bạn cùng phòng của cô, Tân Lê.
“Suỵt, đi theo tôi.” Tân Lê nói rồi kéo cô lên tầng 2, vào một lớp học. Sau đó Tân Lê khéo léo khóa cửa lớp học lại, rồi kéo tất cả rèm cửa xuống.
“Tân Lê, cậu làm tôi sợ muốn chết, không phải các cậu uống rượu cả đêm sao? Sao cậu lại về đây?” Lâm Hạ Cẩm hỏi.
“Lúc trên đường chúng tôi về trường thì phát hiện cả thành phố đột nhiên thay đổi. Những người đó đều biến thành quái vật ăn thịt người, Manh Manh và Đình Đình, bọn họ… Đều chết rồi.” Tân Lê buồn bã nói.
“Cái gì! Đình Đình chết rồi?” Mặt Lâm Hạ Cẩm tái đi, một nỗi đau khó tả dâng lên.
Phương Đình Đình là bạn cùng phòng thân nhất của cô, hai người cùng nhau thi đậu vào Đại học Thanh Hoa.
Tân Lê hiểu rõ Phương Đình Đình và Lâm Hạ Cẩm có mối quan hệ rất tốt.
“Đừng buồn nữa, biết đâu một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ ra đi cùng bọn họ.” Tân Lê thở dài nói.
“Tôi luôn muốn nói với cậu rằng tôi xin lỗi vì chuyện hôm đó, cậu say rồi mà tôi lại quên cậu ở khách sạn, hôm đó cậu không sao chứ?” Tân Lê áy náy nói.
Lâm Hạ Cẩm cau mày, ngày hôm đấy, cô vốn không muốn đi uống rượu nhưng Tân Lê nói là sinh nhật cô ta, nhất định kéo Phương Đình Đình cùng đi. Phương Đình Đình không cự tuyệt được nên chỉ có thể đi cùng, cô lại lo cho Phương Đình Đình nên cũng đi theo.