“Vẫn còn sống, chỉ là yếu lắm rồi.” Lâm Hạ Cẩm cau mày. Nếu họ đến muộn chỉ một, hai ngày nữa thôi, e rằng đứa bé đã chết đói tại đây.
Nghĩ lại mà không khỏi rùng mình.
“Giờ sao đây?” Vương Hãn thoáng hoảng hốt. Ngay cả lúc cánh tay mình bị gãy, anh ta cũng chưa từng hoảng loạn đến thế. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt non nớt, xanh xao của con gái, anh ta hoàn toàn mất bình tĩnh.
“Anh đừng căng thẳng quá.” Lâm Hạ Cẩm ngược lại tỏ ra trấn tĩnh hơn.
Cô vội lấy nước không gian từ túi đồ của mình ra, rồi nhẹ nhàng bế bé con lên. Lấy thêm chiếc thìa nhỏ, cô cẩn thận múc từng thìa nước không gian đút cho đứa bé.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây