Lâm Hạ Cẩm chỉ đành chấp nhận cầm chặt con dao nhỏ, dù sao đây cũng là vũ khí duy nhất hiện tại cô có. Lâm Hạ Cẩm nhẹ nhàng mở cửa. Hành lang bên ngoài sạch sẽ, tiếng bước chân vang lên rất rõ ràng.
Lâm Hạ Cẩm cầm con dao nhỏ, nhìn các biển hiệu trên cửa, tìm từng phòng một.
Phòng thuốc. Thấy chữ này, Lâm Hạ Cẩm thở phào nhẹ nhõm rồi đi đến mở cửa, nhưng phát hiện cửa lại bị khóa.
Thông thường, khi không có ai trong phòng thuốc, người ta sẽ khóa cửa lại. Lâm Hạ Cẩm vặn mãi mà không phá được cửa, cô định đập cửa nhưng lại sợ tiếng động quá lớn sẽ thu hút tang thi.
Lâm Hạ Cẩm đành đi tìm chìa khóa. Thường thì chìa khóa sẽ ở chỗ bác sĩ trực ban. May mà ngay cạnh đó là phòng trực ban, Lâm Hạ Cẩm mở cửa, sờ soạng trong túi áo blouse trắng treo trên tường, quả nhiên tìm thấy một chùm chìa khóa.
Trên bàn còn có hai lẩu tự sôi, hai lon Coca, chắc là của bác sĩ để lại. Lâm Hạ Cẩm cất hết vào tủ lạnh trong không gian.
Thử từng chiếc chìa khóa, Lâm Hạ Cẩm mở được cửa phòng thuốc. Mới nửa tháng mà đã có một lớp bụi mỏng.
Lâm Hạ Cẩm tìm mãi mà không thấy thuốc phá thai, ngược lại tìm được khá nhiều loại vitamin. Thôi vậy, đã không có thì cứ bổ sung thứ cần thiết trước!
Lâm Hạ Cẩm lấy cồn, iốt, một số thuốc bôi ngoài da và các loại vitamin cất đi.
Làm xong việc này, Lâm Hạ Cẩm khóa cửa lại. Bận rộn cả buổi sáng, giờ cô đã bắt đầu đói.
Lấy lẩu tự sôi ra ăn. Vị cay xé lưỡi khiến Lâm Hạ Cẩm vô cùng thích thú, cũng không còn cảm giác buồn nôn nữa.
Ăn uống xong, cô bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống tiếp theo. Điện thoại của cô vẫn không có sóng, cũng không biết hiện tại anh trai thế nào rồi?
Anh trai Lâm Hạ Cẩm cũng ở thành phố này. Cô tin rằng nếu anh trai không sao, nhất định sẽ đến trường tìm cô. Vì vậy, hiện tại cô chỉ có thể tạm thời ở lại trường đợi anh tới.
Tài nguyên trong trường có hạn, nếu cứ ở trường đợi mãi cũng không thực tế.
Cô đang mang thai, nhất định phải tìm được một nơi an toàn trước khi sinh!
Nghĩ đến đây, Lâm Hạ Cẩm tranh thủ thời gian tìm kiếm vật tư hữu ích trên tầng này, giấy vệ sinh và một ít đồ ăn vặt tìm được trong hai văn phòng, còn lại thì không có gì nữa.
Có vẻ như muốn tìm thức ăn thì chỉ có thể đến siêu thị của trường. Trường có hai căng tin lớn, căng tin Đông và căng tin Tây, trong mỗi căng tin đều có một siêu thị lớn.
Hôm đó, nghe Dương Tử Nghị nói siêu thị của căng tin Đông đã bị người khác chiếm giữ nên họ chỉ có thể đến siêu thị ở căng tin Tây.