Đó là hai hộp thuốc Lâm Hạ Cẩm đánh rơi từ ba lô, cô nhớ lúc đó rơi bên chân Tiêu Nặc.
Lúc ấy cô chột dạ, có lẽ sợ bị phát hiện nên không nhặt lên…
“Em? Anh nhớ hôm đó em đánh rơi cái này.” Tiêu Nặc trầm giọng nói, đôi mắt sẫm màu nhìn chằm chằm cô, như đang chờ đợi câu trả lời.
Lâm Hạ Cẩm theo bản năng lắc đầu…
“Không phải em.” Lâm Hạ Cẩm bình tĩnh đáp, nhưng trong lòng đã hoảng loạn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây