Khóe miệng của Phương Tri Hành vểnh lên, cười nói: “Quân cờ tao đây không phải là mặc cho bọn họ bày bố, bản thân tao cũng phải đi mấy bước, mưu cầu cho bản thân một con đường lùi.”
Tế Cẩu kinh ngạc nói: “Vừa nãy mày cố ý bại lộ thực lực? Để thu hút sự chú ý của những đệ tử môn phiệt!”
Phương Tri Hành “ừm” một tiếng rồi gật đầu cười nói: “Chỉ có quậy đục nước mới béo cò được. Nếu tao được nhiều phe thế lực quan tâm đến thì lúc La Khắc Kỷ và Đổng Mẫn Châu lợi dụng tao để làm chuyện xấu, phải suy nghĩ lại. Ngoài ra, ví dụ có rất nhiều cặp mắt luôn nhìn chằm tao, bọn họ cũng không dễ tùy ý diệt tao.”
Tế Cẩu tỉnh ngộ ra.
Từ sau khi Phương Tri Hành đến quận thành, cậu luôn thân bất do kỷ, cứ như biến thành con rối của La Khắc Kỷ và Đổng Mẫn Châu, mặc cho bọn họ thao túng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây