“Không nhúc nhích, không nhúc nhích, xin tướng quân, xin anh.”
Địch Bạch nhìn cô một lúc, không thu tay lại, từ từ nói: “Tôi không ép cô, cô không muốn đi thì hiện tại có thể nói.”
Cô nhóc này trong ngực anh không nặng chút nào cả, Địch Bạch bế lên mà không tốn một chút sức nào.
Khi cô không hát hí khúc, tóc cô luôn xõa xuống, mềm mại và nhẵn bóng. Ban đầu Địch Bạch rất ghét những người để tóc dài, cảm thấy rằng như vậy không dứt khoát chút nào, chải và gội đầu đều dong dong dài dài, nhìn thấy phiền.
Nhưng khi ở trên người con hát, Địch Bạch cảm thấy khá tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây