.
Cô rụt cổ, lấy hết dũng khí đón tiếp.
Ai ngờ mẹ Ngôn không thèm nhìn cô, trực tiếp vượt qua cô, bước nhanh đến bên giường bệnh, lo lắng nói: “Mạch Sênh, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Mày Ngôn Mạch Sênh hơi nhíu lại, thản nhiên nói: “Mẹ, không sao đâu, mẹ đừng lo lắng.”
Vẻ mặt mẹ Ngôn âu sầu, lo lắng nói: “Sao lại bất cẩn như vậy! Đang yên đang lành sao lại bị xe tông? Con thật là...” Tầm mắt của bà rơi vào cổ tay bị băng bó của Ngôn Mạch Sênh, giọng nói lập tức trở nên bén nhọn: “Con bị thương ở tay? Nghiêm trọng không? Đã kiểm tra chưa? Liệu có ảnh hưởng đến vẽ tranh không? Con lớn vậy rồi mà không khiến người khác bớt lo, bên cạnh ngay cả người chăm sóc cũng không có...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây