Cố Tử Thần vi diệu nhìn chằm chằm vào quả trứng gà luộc trắng nõn mịn màng đang nằm im trong bát
Tô Niên Niên chột dạ nói: “Khụ... Em biết anh là học phách, nhưng anh cũng nên dính chút may mắn vào, nói không chừng sẽ thật sự linh nghiệm đấy!”
Cố Tử Thần nhìn thẳng về phía cô, đôi mắt đen như vực sâu hun hút nhìn lâu không chớp mắt, nhìn đến nỗi làm Tô Niên Niên cảm thấy da đầu hơi tê dại, nhưng trong đầu, lại nổi lên tâm trạng vui vẻ.
“Nhàm chán.” Anh đưa ra đánh giá, Tô Niên Niên tức giận cúi đầu, tiếp tục cầm đũa lên gắp đồ ăn.
Rất nhanh, sự chú ý của cô đã bị đồ ăn ngon trên bàn và tiếng cười nhạo của Dạ Tinh Vũ dời đi, vì vậy cô không thấy, Cố Tử Thần chậm rãi, cẩn thận ăn quả trứng luộc kia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây