Nam Chi không ngừng hét lên, Trần Nguyên đẩy cô ra, một tay gọi cho bệnh viện, một tay xé áo sơ mi, quấn quanh tay Nam Ninh.
Nam Ninh bất mãn lẩm bẩm: “Anh, anh làm gì vậy, em chỉ muốn thở xem xem dao có sắc không thôi mà.”
Cô cầm con dao gọt trái cây kia, vạch thêm mấy nhát nữa trên cổ tay mình, dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra.
Trần Nguyên trầm mặt: “A Ninh, đừng lấy sinh mệnh của mình ra làm trò đùa được không! Nếu như em mài mòn tất cả kiên nhẫn của bọn anh, em cảm thấy liệu còn ai quan tâm sự sống chết của em không?”
Hốc mắt Nam Ninh phiếm hồng, mắt thấy nước mắt cô sắp rơi xuống, Trần Nguyên lẳng lặng bồi thêm câu: “Không cần khóc, anh biết em không có chút khổ sở nào, anh biết, anh luôn biết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây