Mãi đến khi ra khỏi Quý gia, Nam Chi vẫn nằm trong trạng thái sương mù.
Chuyện cô nghĩ cũng không dám nghĩ, lại nhờ vở kịch của Quý Bắc mà thành công?
“Quý Bắc... mình, cậu... cái đó...” Cô ấp a ấp úng không biết nói gì cho phải.
Quý Bắc sán mặt lại, cười he he nói: “Có phải cảm thấy mình diễn rất tuyệt không? Chậc chậc, bổn soái ca cũng cảm thấy như vậy, nhân loại nợ mình một tượng Oscar a!”
Nam Chi xấu hổ đẩy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của cậu ra, nói: “Tiếp theo cậu định làm thế nào? Cậu thật sự muốn cùng mình ra nước ngoài?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây