Nam Chi trầm giọng nói: “Cậu buông mình ra trước đã, mình mà bị cậu làm ngạt chết, dù làm ma cũng sẽ không tha cho cậu đâu!”
Quý Bắc thoáng nới lỏng, nhưng tay vẫn không tách ra.
“Đồng ý với mình, mình sẽ buông cậu ra.”
“Bỏ trốn cái đầu cậu ấy! Mình không muốn bị cha cậu bắt về đánh gãy chân đâu!” Nam Chi bực mình nói.
Quý Bắc thấp giọng cười khẽ, giọng cậu vốn rất êm tai, trong khoảnh khắn đêm tối tĩnh mịch này, càng thêm tràn ngập từ tính.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây