Bên trong căn phòng yên tĩnh vô cùng, từng người nín thở, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình.
Lạc Gia Di cắn răng: “Nam Chi, tôi nghĩ không tới phiên bạn giáo huấn tôi.”
Nam Chi nhàn nhạt cười một tiếng: “Hội phó, mình chỉ nhắc nhở bạn một câu thôi, bạn nên tự mình hiểu lấy, còn nếu nghe không vào, coi như là mình nhiều chuyện.”
“Hừ, cảm ơn, phỏng vấn tiếp tục.” Lạc Gia Di lạnh lùng ra lệnh một tiếng, coi như không nghe thấy những lời vừa rồi của Nam Chi, tiếp tục phỏng vấn của hội học sinh.
Nam Chi lười nhác không so đo với cô ta, cô chẳng qua thấy Lạc Gia Di ánh mắt thiển cận nên mới nhắc nhở hai câu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây