“Ưm...” Tô Niên Niên dần tỉnh lại, nghiêng đầu dậy từ bả vai Đường Dư, vươn tay chạm lên khóe môi, chắc chắn không chảy nước miếng xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người chậm rãi đi dọc con đường, không khí trong khu biệt thự này rất tốt, trước sân mỗi nhà trồng không ít hoa cỏ, trên con đường hiện hai vệt bóng thật dài.
Đưa Tô Niên Niên đến cửa nhà, Đường Dư khẽ nói: “Đi vào đi, mình cũng phải về rồi.”
Tô Niên Niên cau mày: “Khoan đã, để mình bảo anh mình đưa cậu về.”
Nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, Trần Nguyên đi ra, giọng nói hơi phàn nàn: “Niên Niên, sao giờ em mới về, mau vào ăn cơm. Ách... Đường Dư, sao hai người lại đi với nhau?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây