.
Bầu không khí tự dưng lúng túng, Tô Niên Niên lau mồ hôi trên trán, buồn bực ghé vào đầu vai anh: “Em đâu có ngốc như vậy chứ, anh không được chê em.”
Trong hành lang tối tăm, từng chiếc đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, chiếu màu vàng ấm lên đoạn đường của hai người.
Cố Tử Thần cong môi, cười khẽ, ngoài mặt lại lạnh lùng hừ một tiếng: “Heo ngốc, còn chưa sinh đâu, em sợ cái gì?”
Tô Niên Niên tự thôi miên bản thân: “Đúng a, tất cả đều có khả năng, nói không chừng là một đứa bé thông minh thì sao.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây