.
Trong màn đêm tĩnh mịch, Tô Niên Niên cảm thấy nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi xuống, dường như xúc cảm mang theo bông tuyết lành lạnh, thấm vào đôi môi.
Động tác của anh dịu dàng lưu luyến, như thể đang nâng niu bảo vật quan trọng nhất, trằn trọc mút một lúc, mới khẽ cạy mở hàm răng của cô, ngọt ngào dây dưa.
Mặt cô đỏ rực như lửa, lại thêm không kịp thở, xấu hổ đẩy Cố Tử Thần ra.
Cố Tử Thần híp đôi mắt đẹp, biểu cảm thỏa mãn như loài mèo, đôi mắt đen như mực nhìn cô chăm chú, vươn tay vuốt ve đôi môi mềm mượt của cô: “Đồ ngốc, có cần dạy em lấy hơi không đấy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây