.
“Hừ, Phương Phương, cùng cô về nhà! Không cần để ý đến tên trứng thối này đâu!” Tô Niên Niên tức giận nói.
“Dạ!” Vẻ mặt Phương Mặc ngây thơ vô tội gật đầu, liếc nhìn Cố Tử Thần, đưa ánh mắt đắc ý.
Cố Tử Thần đen mặt, nghĩ đến anh đã hô phong hoán vũ ở Dụ Thành bao nhiêu năm, có đối thủ nào chưa từng gặp qua, không ngờ lại thua trong tay tên nhóc này...
Tô Niên Niên nhỏ nhẹ dỗ Phương Mặc ăn cơm, Phương Mặc cố nén ham muốn đánh ợ một cái, ăn từng miếng, vừa hạnh phúc vừa đau khổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây