Phương Lệ Viễn nhíu mày, nói với bộ đàm mini trên cổ áo: “Tiểu Táp, bật đèn.”
Trong khoảnh khắc, tất cả ánh đèn trong đại sảnh sáng lên, lóa mắt, đám người lại xôn xao.
Tô Niên Niên nhìn về phía Trần Doãn Hoa, kĩnh hãi che miệng.
Hai mắt ông ta đỏ ngầu, cả người toát lên sát ý, không biết từ lúc nào trong tay cầm con dao cắt bánh gato, giấu bên người, không chú ý rất khó phát hiện ra.
Trần Doãn Hoa cười thê lương mà lạnh thấu xương: “Niên Niên, con hận chú sao? Nếu chú là con, nhất định sẽ hận sâu đến tận xương tủy nhỉ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây