Tô Niên Niên nghi hoặc liếc nhìn anh: “Chú, từ khi nào chú trở nên triết lý thế, không giống chú chút nào.”
Phương Lệ Viễn cười lạnh: “Sao, cô có ý kiến gì?”
Anh lập tức đổi sang vẻ lãnh khốc, Tô Niên Niên sợ hãi, cầm thìa tiếp tục thành thật ăn cơm.
Phương Lệ Viễn yên lặng nhìn cô một lúc, nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi đã đặt vé máy bay rồi, chuyện mẹ cô, cũng đã thu xếp ổn thỏa.”
Tô Niên Niên ngây người, cái thìa lơ lửng giữa không trung, biểu cảm trên mặt ngơ ngác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây