Anh mở cửa phòng bệnh ra, Tô Niên Niên nằm trên giường, trong thuốc an thần có thành phần gây mê, lại thêm đợt ầm ĩ ban nãy thật sự quá mệt mỏi, lúc này cô ngủ vô cùng say sưa.
Cố Tử Thần bước tới, dịch chăn cho cô, nhìn thấy trên khuôn mặt cô còn có vệt nước mắt, không nhịn được vươn tay ra vuốt lên.
Cảm xúc trên tay mềm mại tinh tế, anh không nhịn được nhéo hai cái, thở dài: “Thật là đồ ngốc không khiến người ta bớt lo.”
Cảnh tượng này thật sự quá đẹp, khiến người ta không nỡ phá vỡ.
Tô Niên Niên ngủ hơn một tiếng mới tỉnh lại, cảm thấy đầu không phải của mình nữa, lờ mờ thấy bên giường có bóng người cao lớn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây