Trên đường đi, Tô Niên Niên mải mê suy nghĩ, ánh mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm vào một góc nào đó trong không khí.
Rất rõ ràng, cô đang nghĩ đến người nào đó.
Phương Lệ Viễn thấy thế, lơ đãng hỏi: “Tô Tô, có phải cô còn chưa buông được người ta không?”
Tô Niên Niên sực tỉnh: “Có sao? Sao tôi lại không biết nhỉ, Tiểu Táp, hôm nay chẳng phải đã bảo phải có 100 cứu binh sao! Anh không biết lúc tôi chạy trốn sợ hãi đến mức nào được, anh lừa tôi!”
Tiểu Táp làm lái xe lệ rơi đầy mặt, anh ta thật sự vô tội a, hơn nữa lúc đấy có lão đại tự mình ra tay, một trăm cứu binh có thể sánh bằng lão đại sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây