Cậu nhếch miệng, nhìn vừa vô tội vừa ngốc nghếch, thế nhưng khi nhìn thấy Tô Niên Niên sắc mặt vô cùng vui vẻ: “Niên Niên, hóa ra cậu chưa chết! Quá tốt rồi quá tốt rồi! Cậu có biết bốn năm này mình vì cậu rơi rất nhiều nước mắt không hu hu hu...”
Cậu không để ý hình tượng tiếp tục khóc lóc bên cạnh Tô Niên Niên, nhưng bị Phương Lệ Viễn chặn lại.
“Này, tôi và Niên Niên nhà chúng tôi đang nói chuyện, tại sao anh lại cản trở tôi!” Dạ Tinh Vũ tức giận.
Tô Niên Niên ho khan một tiếng, hạ giọng nói: “Cái cậu này...Nói nhỏ chút, tất cả mọi người đang nhìn cậu kìa.”
Dạ Tinh Vũ nhìn xung quanh, hét lên với đám người: “Nhìn cái gì vậy, còn nhìn thì trừ tiền lương a!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây