Nghe thấy anh nói vậy, Tô Niên Niên theo bản năng phản bác: “Anh ấy không phải tên mặt trắng.”
“A, vậy tên đó là người thế nào?” Phương Lệ Viễn thấp giọng, mang theo sự mê hoặc.
Tô Niên Niên không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Là người rất ưu tú, ưu tú đến nỗi khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn, vĩnh viễn không thể sánh vai bên cạnh anh ấy...”
Giọng nói của cô yếu ớt dần, Phương Lệ Viễn có chút không đành lòng, theo bản năng muốn ôm cô vào trong lòng.
Anh vươn tay, tự chủ kinh người giúp anh nhịn được, cuối cùng chỉ vuốt tóc Tô Niên Niên: “Cô rất tốt, là do tên đó không biết trân trọng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây