Phương Lệ Viễn ngồi nhìn cô băng bó xong, thấy ánh mắt Tô Niên Niên tràn đầy mong đợi, ma xui quỷ khiến nói một câu: “Được.”
“Ha ha, xem ra tư tưởng giác ngộ của chú tăng lên không ít.” Tô Niên Niên vô cùng vui mừng.
Khóe miệng Phương Lệ Viễn lại run rẩy lần nữa.
Loại cảm giác bị dạy dỗ này, thật sự rất tệ,
“Ngày mai cùng tôi đến một nơi.” Phương Lệ Viễn lời ít ý nhiều nói, Tô Niên Niên thu dọn hòm thuốc, đầu không thèm ngẩng: “Đi đâu, tôi bận lắm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây