.
“Bảo mẫu cơm không biết nấu như cô, tôi thuê để làm gì?” vẻ mặt Phương Lệ Viễn đầy ghét bỏ.
Tô Niên Niên hắng giọng: “Nhưng bây giờ anh đang bị thương a, tôi có thể giúp anh đặt thức ăn ngoài, gọi bác sĩ, còn có thể kể chuyện cười cho anh!”
Phương Lệ Viễn nhíu mày, nở nụ cười, Tô Niên Niên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
“Tôi không thiếu bảo mẫu, nhưng ----- tôi thiếu vợ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây