.
Phương Lệ Viễn nhìn cô, vẻ mặt như đang nhìn đồ thần kinh.
“Cái gì?” Vẻ mặt anh đầy ghét bỏ: “Ngực không có hai lạng thịt, trước sau như một, chân còn ngắn như vậy, mặt cũng xấu, tôi sẽ làm gì lưu manh với cô đây?”
Mặt Tô Niên Niên đỏ lên: “Vậy chú... chú nói thẳng thắn cái gì.”
Sắc mặt Phương Lệ Viễn tối sầm: “Ê nhóc, sao suy nghĩ lại đen tối thế?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây