“Năm giờ chiều mai, tôi ở đây chờ cô.” Cố Tử Thần nhếch môi cười: “À, đây là bát của cô, cầm về nhà rửa đi, bái bai.”
Gân xanh trên thái dương giần giật, cố nén ý nghĩ muốn đập cái bát này lên trán Cố Tử Thần, Tô Niên Niên buồn bực không thôi về nhà.
Đúng lúc Trần Nguyên đi ra từ thư phòng tầng một, thấy Tô Niên Niên khí thế hùng hổ trở về.
“Niên Niên, em sao vậy?”
Tô Niên Niên ngẩng đầu, nghiến răng: “Không có gì, em đi rửa bát!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây