Hồi lâu sau, Nam Chi nghe thấy giọng nói đắng chát của Trần Nguyên: “Thật xin lỗi...”
Trái tim cô co thắt lại.
Cô không ngại cách trở theo Trần Nguyên đến nước Anh, một câu xin lỗi trở nên không còn ý nghĩa gì.
Nam Chi ra vẻ thoải mái cười nói: “Xin lỗi cái gì, chẳng lẽ cậu sợ mình không gả được sao? Cậu không cưới mình, cũng đừng tốn nhiều tâm tư như vậy! Mình nhất định sẽ tìm được một người đàn ông ưu tú hơn Cố nam thần!”
Trong mắt Trần Nguyên xẹt qua vẻ đau thương, cong môi cười, có điều nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây