Tô Niên Niên run rẩy lấy điện thoại ra gọi 120, vết thương trên người Cố Tử Thần hình như không chỉ có một, nhưng từ đầu đến cuối, cô không nghe thấy anh hừ một tiếng, còn an ủi cô: “Không sao, đừng sợ, lát nữa sẽ tốt.”
Máu tươi nhỏ xuống sàn, Tô Niên Niên nhìn mà mêm amn, trong không gian chen chúc giãy dụa cởi áo khoác, trùm lên cánh tay Cố Tử Thần.
Trong nháy mắt áo khoác màu trắng bị nhuộm đỏ, nhìn qua mà giật mình.
Người đi đường vây xem báo cảnh sát, gọi cấp cứu, còn có người đưa nước qua kính cửa sổ bị vỡ.
Tô Niên Niên cảm giác mình như bị đơ, không nghe thấy gì không cảm nhận được gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây