.
Giang Mộ nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng cô: “Không, em đàn rất tốt, đàn hoàn chỉnh bản nhạc, không đánh sai một nốt nhạc nào.”
Tô Niên Niên dường như không tin, vừa rồi thậm chí cả âm thanh cô cũng không nghe rõ, hoàn toàn dựa vào trí nhớ của đầu ngón tay đàn hết bản nhạc.
Với cô, chuyện này không khác gì đã thua.
Cô mặc chiếc váy dài không tay, tựa vào trên tường, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo. Đầu óc trống rỗng, vô cùng hỗn loạn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây