“Ngông cuồng! Con biết con đang nói cái gì không!” Cố Ngôn Chuẩn cả giận nói.
Cố Tử Thần mặt không biểu tình nhìn ông, môi mỏng giật giật: “Con rất rõ ràng, cũng rất tỉnh táo.”
Cố Ngôn Chuẩn chỉ cảm thấy trái tim như rơi xuống vực sâu, lạnh lẽo vô cùng.
“Dù cho suy đoán của con là thật, đó cũng là ông nội con! Con hưởng thụ đời sống vật chất, con có tất cả, đều là ông nội con cho, mà con thì sao? Con muốn tìm ra cái gọi là chứng cứ để đưa ông ấy vào ngục giam sao?”
“Theo ý của bố, nếu con giết người, bố cũng sẽ bao che cho con sao? Mà còn cho rằng tất cả đều là chuyện đương nhiên?” Cố Tử Thần hỏi lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây