Cố Tử Thần bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống bên cô, bỏ hai tay đang che tai của cô ra.
“Tô Niên Niên, em thật là đồ ngốc.”
Tô Niên Niên giống như chú mèo bị giẫm phải đuôi, nói: “Cố Tử Thần, anh đừng có nói em ngốc suốt như thế, bị anh nói hoài em cũng hoài nghi về em luôn, anh làm thế là làm tổn thương em đó nha.”
Xù lông lên rồi Tô Niên Niên mới ý thức tới đang đứng trước mộ của mẹ Cố Tử Thần, vội vàng cúi mình vái chào mộ của bà: “Dì ơi thật xin lỗi, con không nên nói vậy với con của dì, con có tội con có tội, dì chớ trách con, thật ra thì Cố Tử Thần là một người tốt, vừa ưu tú vừa thông minh…”
Cố Tử Thần bật cười nhìn cô cứ trách móc suốt, khẽ vuốt tóc cô, chạm vào tấm ảnh trên bia mộ, mắt nhìn sâu thẳm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây