Tô Niên Niên hạ giọng, khẽ nguyền rủa: “Cố Ly, anh điên rồi sao!”
Cố Ly khẽ cười một tiếng, đưa tay sửa lại một sợi tóc cho cô, nụ cười giết người không đền mạng nói: “Tiểu Niên Niên, chỉ đùa em chút thôi, sao mà bốc hỏa dữ vậy?”
Tô Niên Niên khổ sở, dùng ngón tay cấu chặt lòng bàn tay Cố Ly.
Cô dùng hết sức bình sinh, cảm giác móng tay cũng sắp găm vào da thịt anh ta rồi, nhưng bề ngoài Cố Ly vẫn mặt không đổi sắc như cũ, còn duy trì gương mặt tươi cười nữa.
“Móng vuốt của con mèo nhỏ lúc tức giận thật là lợi hại.” Anh nhẹ giọng trêu chọc, rồi khẽ nói: “Không muốn càng nhiều người chú ý hơn thì buông ra đi, chúng ta có thể tìm một góc yên tĩnh để hàn huyên một lát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây