“Tống Dư Hi, cậu chạy cái gì, chúng ta vui vẻ nói chuyện với nhau xem nào, làm sao, bây giờ có Tô Niên Niên, cũng xem thường bọn mình sao?” Doãn Sơ Hạ nắm lấy tóc của Tống Dư Hi, giọng điệu cực kỳ đanh đá.
Tống Dư Hi đau đến nỗi sắp khóc lên, nhưng cô ta nhưng không dám phản kháng, không thể làm gì khác hơn là ngập ngừng nói: “Tôi không...”
Trương Hiểu Tiệp hừ lạnh: “Còn học cách cãi lại cơ ah, cũng không nhìn lại xem mình là cái loại hàng gì.”
Tống Dư Hi cắn chặt môi, trong sâu thẳm trí nhớ của cô ta, bóng dáng của ba người Doãn Sơ Hạ đáng sợ giống như ma quỷ. Cho dù Tô Niên Niên nói với cô ta là phải dũng cảm đối mặt, thế nhưng cô ta vẫn không thể nào xóa bỏ được cảm giác sợ hãi từ tận sâu trong nội tâm.
“Như vậy đi, Tống Dư Hi, tôi cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu trả lời tôi một vấn đề, tôi sẽ cân nhắc bỏ qua cho cậu hôm nay.” Lưu Duẫn Nhi cười hung tợn, càng làm cho khuôn mặt thanh tú của cô ta trở nên dữ tợn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây