“Vậy, ta đi trước đây, tạm biệt...”
Tận đến lúc lấy lại được thắt lưng và cái túi lớn chứa đủ mọi loại vật phẩm tùy thân của mình, cất tiếng chào tạm biệt với mấy vị cai ngục còn ngơ ngác như đang chìm trong giấc mộng kia, sau đó cất bước theo đuôi Trần Tinh rời khỏi trại tạm giam, Lục Tân vẫn cảm thấy mọi chuyện thật khó tin.
Không phải đã nói hắn sẽ rục thây trong tù cả đời ư, tại sao Trần Tinh mới nói mấy câu mà hắn đã được thả ra rồi?
Hơn nữa, càng nghĩ càng thấy cách xử lý của Trần Tinh chẳng có chút vấn đề gì, tất cả đều rất hợp lý hợp tình cũng như hợp pháp...
“Phành phạch...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây