Lục Tân đứng lên, kéo quần lại đàng hoàng, lắc nhẹ người một cái rồi lại chui trở lại phòng giam của mình.
“Cái này không thể trách ta.”
Lục Tân làm như mình vô tội mà phân bua: “Ta rất ngoan ngoãn ở trong phòng giam, mấy người này cứ mắng ta, lúc đầu ta không để ý tới, không ngờ tên kia lại còn rút giày chọi ta, đương nhiên ta phải đánh trả.”
Nói xong nắm chặt tay, biểu tình hung dữ.
Người kia thấy những lỗ to nhỏ trên song sắt, chợt nhớ tới lời của quản giáo lúc trước liền run rẩy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây