Trong tòa nhà cũ vẫn là bầu không khí âm u, yên lặng trước sau như một. Nhưng trên lầu bốn, qua khe cửa của căn nhà số bốn trăm lẻ một vẫn có chút ánh sáng ấm áp lọt ra ngoài.
Lúc Lục Tân đẩy cửa bước vào nhà, hắn đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ nghênh đón ánh mắt đầy phẫn nộ của cha.
Nhưng chuyện xảy ra lại nằm ngoài dự đoán của hắn. Đẩy cửa xong, đập vào mắt hắn là khung cảnh vui vẻ hòa thuận của cả gia đình.
Em gái đang ngồi nghiêng ngả trên ghế sa lon xem TV, thanh âm truyền ra từ TV đúng là giọng nói nghìn năm không đổi của chú bé bọt biển. Lúc này, trong miệng cô bé đang gặm một miếng sô- cô- la đen thui. Như sợ miếng sô- cô- la sẽ bị mình ăn xong quá nhanh nên cô bé dùng hàm răng nhọn hoắt của mình gặm từng chút một, mỗi lần chỉ cắn xuống một mảnh nhỏ. Dù là thế, trông bộ dạng của cô bé hình như vẫn rất vui vẻ, hai mắt cong lên hết trơn.
Mẹ thì đang ngồi cạnh cửa sổ gọi điện thoại, ý cười tràn ngập khắp khuôn mặt:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây