“Anh Chín, ngươi rất may mắn”
Hắn bỗng nhìn về phía Lục Tân, cười nói:
“Ngươi không biết là lão viện trưởng còn có một mặt đáng sợ như vậy đâu... Sau khi rời khỏi vô nhỉ viện, tính cách của hắn không quá giống lúc trước nữa rồi. Ta từng tận mắt chứng kiến chỉ trong một tuần ngắn ngủn, hắn đã biến một điểm tập kết sắp đạt tới quy mô của thành phố Cao Tường trở thành những tín đồ cuồng nhiệt của hắn, từ người già, phụ nữ cho tới trẻ nhỏ, tất cả đều cầm súng lên chiến trường liều mạng sống vì hắn... Những người đó sùng bái hắn đến điên cuồng, mà hắn có thể chẳng chút do dự đẩy bọn họ vào chỗ chết... Hắn chỉ là cái người thường, nhưng bên trong lại độc ác tựa ma quỷ...”
Nói đến đây, hắn thoáng ngừng vài giây, rồi nhỏ giọng nói tiếp:
“Còn chúng ta, sau khi rời khỏi cô nhi viện cũng chẳng có nơi nào để đi, mọi người cũng chẳng khi nào tụ hội. Tóm lại chẳng khác hồi ở cô nhi viện là bao, có người cũng nảy sinh ý định chống lại hắn, nhưng chẳng làm nên trò trống gì, cũng có người liều mạng nịnh bợ hắn... nhưng cũng giống vậy, chẳng có tác dụng gì cả... Đương nhiên phần đông, có lẽ bao gồm cả ta, chỉ một lòng muốn rời khời hắn vĩnh viễn...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây