Lúc thì thầm Uyên hoang vắng với ánh đỏ âm u, có một biển người đen thui đang vươn tay tóm chặt lấy hắn.
Khi lại biến thành trấn nhỏ lạnh lẽo bên bờ biển. Dù là con đường lát đá hay là kiến trúc xung quanh, tất cả đều trở nên méo mó, đinh dính, tựa như một bãi đầm lầy đang cắn nuốt chính mình.
Dù mình có tung ra sức mạnh gì đi nữa thì cuối cùng vẫn sẽ bị cắn nuốt.
Càng đáng sợ hơn là, thứ mạnh nhất của mình, thứ mà mình thường xuyên sử dụng để chiến đấu trong thế giới bị ô nhiễm hoành hành kia, chính là hạt đen, dường như cũng mất đi tác dụng. Rõ ràng vừa nãy vẫn còn ăn mòn được lá chắn tinh thần của ông cụ, giờ lại không có cách nào ăn mòn mê mang...
“Hắn đang lừa ngươi...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây