Dưới ánh mắt của Lục Tân, mặt đất cách đó không xa dần trồi lên một luồng lốc xoáy tinh thần nho nhỏ, sau đó một cái đầu đội mũ dạ màu đen từ bên trong ló ra. Ban đầu nó chỉ lộ cái đầu, nhìn thoáng qua Lục Tân như đang phán đoán xem hắn có giận không.
Sau đó nó mới yên tâm chui nửa thân mình ra, lễ phép bỏ mũ xuống, đích hái được chính mình đích mũ, thân sĩ cúi chào Lục Tân.
“Thì ra là các ngươi?”
Lục Tân hơi kinh ngạc:
“Tiềm Phục Giả vô dụng?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây