Nhưng dưới đống máu thịt nát bấy, ta vẫn có thể nhận ra một tia sáng kỳ dị lóe lên từ trong mắt. Cõi lòng trống rỗng vì biết được lời nói dối của cô giáo Tiểu Lộc lúc trước cũng nảy sinh cảm xúc vô cùng kỳ diệu và quái lạ; tất cả những gì xảy ra trong lồng giam ký ức đều trở nên mơ hồ ngay khi hắn vừa tỉnh lại, chỉ duy nhất một khung cảnh còn động lại vô cùng rõ ràng trong đầu.
Đó là cảnh tượng mình khi còn bé được một mình tới từ tương lai nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Có lẽ không một ai thật sự để tâm đến mình, nhỉ?
Nhưng đôi khi, tự mình cho mình một cái ôm cũng là một loại ấm áp mà, không phải sao?
“Bộp..”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây