Củi anh ta chặt về đủ nấu mười bữa ăn.
“Chúng tôi không thể ăn uống miễn phí thôi được. Cô lấy thịt thì chúng tôi lấy thứ khác ra. Cái khác không có, nhưng sức mạnh của chúng tôi là vô tận!” Người đàn ông có râu cười rồi tiến vào rừng. Chẳng bao lâu, củi trên mặt đất đã được chất thành một ngọn đồi.
Khương Vưu mỉm cười, không quản xem bọn họ làm gì
Ngô Lương lau mồ hôi trên đầu, hít một hơi rồi nói với Khương Vưu: “Họ làm trò khỉ gió gì cô cũng đừng quan tâm, Râu Rậm nói đúng, sức lực của anh ấy rất dồi dào! Nhưng đồ ăn ngon như vậy rất khó tìm.”
Khương Vưu tò mò nhìn cô ấy: “Cô và Giang Thành quen nhau trước đây à?” “Chúng tôi từng là hàng xóm...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây