Khương Vưu không trả lời câu hỏi của Trần Mỹ Ngọc, mà cô nhìn về phía Thần Chủng: “Thần Chủng gọi tôi đến đây, chắc chắn không phải để tôi làm người giao đồ ăn, chỉ chuyên mang một phần đậu hủ thối cho cô đâu chứ nhỉ.”
Khi Thần Chủng cầm miếng đậu hủ thối lên, lập tức ăn một miếng, lúc này nghe thấy lời của Khương Vưu, hắn ta không vội vàng trả lời, mà lại dùng bàn tay dài như cành cây của mình, thanh thoát cầm thêm một miếng đậu hủ thối nữa lên rồi cho vào miệng.
Miệng của hắn ta đầy những chiếc răng nhọn như đinh, nhai rất chậm, ba người đều im lặng, không khí xung quanh rất yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh nhai nuốt đậu hủ thối của cô ta.
Ăn hết miếng đậu hủ thối cuối cùng, Thần Chủng mới tao nhã lau sạch khóe miệng.
“Khương Vưu, ta còn nợ ngươi một ước nguyện cuối cùng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây