Trong lòng cô ấy có chút xấu hổ. Càng ở gần và hiểu ông cụ mù, cô ấy càng cảm thấy tiếc nuối.
Sư phụ mà Từ Nhật Chiếu tìm cho cô ấy thật sự rất tốt, nhưng ông ấy lại quá tốt, khiến cho cô ấy luôn cảm thấy mình đang lãng phí tài năng của ông ấy.
Để ông ấy dạy cô ấy giống như để một giáo sư trường Thanh Hoa - Bắc Đại đi dạy một học sinh cấp hai, đúng thật là lãng phí nhân tài mà.
Ông cụ mù không nói gì, chỉ bảo cô ấy ngồi dưới gốc cây ăn thịt người. “Từ hôm nay trở đi, mỗi đêm con đều phải ngồi dưới gốc cây này, bắt đầu nhắm mắt lại và học cách lắng nghe.”
Trương Thục Tuệ hỏi: “Nghe gì ạ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây