Vài tiếng bật nắp vang lên, năm chiếc lọ đã mở sẵn được nhét ngay ngắn vào lòng Yếm Trì.
Khương Vưu tiện tay cướp lại chiếc lọ trong tay cậu ấy, mở nắp ra rồi nhét lại: “Thứ này tiếp xúc với không khí sẽ nhanh chóng bị hỏng, nên cậu ăn nhanh đi. Tôi phải quay lại Long Sơn xem tình hình.
Đèn thủy châu không thể ăn quá nhiều một lúc, mấy lọ này đã đủ rồi.”
“Còn nơi này, cậu cố chịu thêm hai ngày nữa, tôi đã có cách giải quyết.”
Khương Vưu vừa nói xong, một cơn gió lớn cuốn lên xung quanh. Cô mở chiếc ô đen, cả người bị sức gió kéo giật lại như một con diều, nhanh chóng biến mất thành một chấm nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây